bàn nhật ngồi bệt thành phố Vinh
Giới thiệu trò chơi: Tận hưởng thế giới trò chơi thú vị và vô tận!
Với sự phát triển nhanh chóng của công nghệ hiện đại,ànnhậtngồibệ game di động đã trở thành một phần trong cuộc sống của con người. Là một người đam mê trò chơi, bạn chắc chắn phải làm quen với nhiều loại trò chơi khác nhau. Trong số rất nhiều trò chơi, có một trò chơi độc đáo đó là trò chơi .
bàn nhật ngồi bệtChương 6: Trong Phòng Tắm (H)

Cố Thương thức giấc khi mặt trời đã lên cao. Đột nhiên thấy trên ngực mình có gì đó nặng nề, theo bản năng cô chạm tay lên ngực, mới hay có bàn tay xấu xa của ai đó ngang nhiên luồn vào áo cô sờ mó như chốn không người.Cô đen mặt tức giận, túm tay hắn lôi ra, tát bôm bốp vào tay hắn liên tiếp vài cái: “Cái đồ dê già!”Vứt tay hắn đi, Cố Thương nâng mình ngồi dậy, giơ cao hai tay lên trời duỗi người vươn vai một cách thoải mái. Vén chăn bước xuống giường, đứng vững chưa được vài giây, cô đã vội ngồi xuống đệm trở lại. Một tay đặt trước đũng quần xoa xoa, khổ sở nhíu bàn nhật ngồi bệt mày. Hai chân cô mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực nào. Nơi này thì vừa sưng vừa nhức, vô cùng khó chịu.Cô quay lại nhìn kẻ vẫn còn thảnh thơi ngủ ngon lành kia, ánh mắt bắn ra tia lửa điện rẹt rẹt, hận không thể lập tức thui hắn thành tro: “Cái đồ dâm tặc thô lỗ!”“Nhét nguyên cái của nợ to đùng to đoàng vào làm đau chết đi được, còn bày đặt tỏ ra yêu thương cái nỗi gì!”Ngồi nghỉ một lúc, Cố Thương hít sâu một hơi đứng dậy, vừa ôm hạ thân vừa khệnh khạng từng bước đến bên cạnh tủ quần áo. Mà nào hay, có kẻ vừa dõi mắt nhìn theo dáng đi khó coi của cô, vừa cong môi cười xảo quyệt.Lâm Đại Minh chạm tay xuống phần đệm cô vừa nằm, miết nhẹ xoa xoa, cảm nhận rõ được hơi ấm còn mới đây, quyến luyến tham lam, muốn lưu giữ lại cho riêng mình.Cố Thương lấy một chiếc váy hai dây vạt xòe bồng bềnh màu vàng nhạt, cùng bộ đồ lót màu trắng xinh xắn đi thẳng vào phòng tắm. Kéo cửa đóng lại, treo từng món đồ lên giá. Cởi bộ đồ cũ đang mặc cất gọn một chỗ, cô đến gần vòi sen mở nước.Ngay khi nước vừa tưới ướt thân thể Cố Thương, cửa phòng tắm đã bị kẻ không nói mà ai ai cũng biết mở ra. Hắn còn chẳng buồn đóng cửa lại, cứ thế lột bỏ đống vải đang mặc vứt đầy dưới đất, bước không phát ra tiếng đến gần rồi từ phía sau ôm choàng lấy cô.Cố Thương thoáng giật mình, vội chụp tay che ngực, ngoái lại tức giận hét ầm lên: “Đồ biến thái dê xồm! Ra ngoài mau!!!”Lâm Đại Minh tay phải kẹp trước ngực Cố Thương, tay trái vòng ra trước eo cô tìm đến huyệt động bị nước từ vòi sen làm ướt vuốt ve, hơi ấm của thân nhiệt và cái lạnh của nước làm hắn khoan khoái dễ chịu. Nhục bổng đàn ông mỗi sáng đều trong tình trạng tự độn……
bàn nhật ngồi bệtTrẫm Lại Trở Về Rồi – Trường Nhạc Tư Ương

Yến Vu Ca bỗng đứng phắt dậy, quát lớn: “Sao từ đầu không nói chuyện này?!”Người bị quát chất vấn lập tức khuỵu gối, đầu gối đập xuống đất “ầm” một tiếng: “Thuộc hạ biết tội!”Nhiếp chính vương ngày thường sai họ theo dõi tiểu hoàng đế và hậu cung của người, quan trọng nhất là phải phòng ngừa tiểu hoàng đế thế lực ngày càng lớn. Tiểu hoàng đế bị cắm sừng, chứ không phải chủ nhân của họ bị cắm sừng. Họ cũng thấy không quan trọng, nhưng quan trọng hay không thì vẫn là do Nhiếp chính vương quyết định. Chủ nhân nổi giận, quỳ xuống nhận tội chắc chắn không saibàn nhật ngồi bệt.“Tự đi nhận phạt đi.” Lúc này, Yến Vu Ca không có thời gian đích thân xử lý thuộc hạ phạm lỗi, khoác chiếc áo choàng đen thường mặc, ra lệnh cho người hầu đang chờ ngoài cửa: “Chuẩn bị xe, bổn vương vào cung.”Dù là dân dã thôn quê hay vương công quý tộc, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc bị đội nón xanh, Yến Tần là thiên tử, càng không thể chịu đựng được chuyện nhục nhã này.Người là mình đưa đi, xảy ra chuyện, hoàng đế chắc chắn tức giận. Là Nhiếp chính vương nắm đại quyền trong tay, Yến Vu Ca đương nhiên không lo chuyện tức giận này sẽ gây hại gì cho mình.Dù hôm nay không đi, chờ tiểu hoàng đế trách phạt, hắn cũng không mất mát nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên tiểu hoàng đế bị cắm sừng, người người đều có tâm lý hóng hớt, mấy hôm trước Yến Vu Ca chọc giận người, hắn phải đi xem xem giờ đây tiểu hoàng đế có vẻ mặt thế nào.Kinh đô Đại Yến đã chuyển từ cuối thu sang đầu đông, mấy hôm trước thậm chí còn có trận tuyết nhỏ rơi, Nhiếp chính vương ngồi trong xe ngựa chạy nhanh mà êm, tay còn cầm lò sưởi tay bằng gỗ đàn hương tử kim do người hầu cầm cho, bên trong xe ấm áp vô cùng, thật thoải mái.Trong khi đó, ở một góc nào đó của hoàng thành, trong cung điện cũng ấm áp không kém, nhưng lại là một thế giới khác.Tiểu hoàng đế trông trẻ trung vô hại, dưới sự hộ tống của mọi người, chậm rãi bước vào điện Phù Dung của Lan phi. Đôi giày thêu mây màu đen của người dẫm lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, phát ra tiếng kêu giòn tan.Tiếng bước chân không chút chậm chạp, giòn giã và có nhịp điệu, nhưng đối với Lan phi đang ngồi bệt dưới đất, tóc tai bù xù thì tiếng bước chân này còn chói tai hơn cả tiếng trâm……
bàn nhật ngồi bệtTrói Buộc Đại Tiểu Thư – Ngâm Hồn

Một cái tát thật mạnh rơi lên gương mặt trắng mềm ấy, sức lực mạnh đến nỗi khiến Sở Nhược ngồi bệt ra đất, Sở Nhược trừng mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ, tay vẫn đang che bên má sưng đỏ.“Một đứa con hoang lai lịch không rõ, dựa vào đâu mà nói là người kế thừa của nhà này.” Cô gái vừa vung cái tát, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, dùng ánh mắt vừa nghênh ngang vừa kiêu ngạo nhìn Sở Nhược.“Chị ơi, em tuyệt đối sẽ không tranh giành ngôi kế thừa của nhà này, xin chị tin em.” Nước mắt của cô từ trên mặt chảy xuống, yếu ớt bò qua đó, bám lấy chân cô ta, nhìn cô ta mà cầu xin.Vừa nhìn thấy gương mặt đáng thương cùng cực ấy thì cô ta đã cảm thấy chướng mắt, không chút lưu tình nhấc chân đá lên người cô, khinh bỉ hừ một tiếng, “Đừng để tao nhìn thấy mày ở trường học!” Mái tóc dài đen nhánh bồng bềnh nghênh ngang rời đi, ngay lập tức biến mất ở trước mắt.Đợi mọi người đều đi hết, Sở Nhược mới thu lại gương mặt đáng thương kia, vẻ mặt trở nên dửng dưng. Đôi mắt không nhìn thấy chút sinh khí, hệt như một con búp bê bị mất đi linh hồn.Cô phải tiếp tục duy trì kiểu hình tượng yếu ớt này, khiến người phụ nữ kia nghĩ rằng cô là một quả hồng mềm sẽ không bàn nhật ngồi bệt tranh giành với cô ta, có như thế cô mới có cơ hội sống một cuộc sống yên ổn.“Đại tiểu thư, Sở Nghiên tiểu thư lại đánh cô sao? bàn nhật ngồi bệt” Một chàng trai tuấn tú cao to vội chạy đến, nhìn thấy Sở Nhược thương tích đầy mình, không chỉ một bên má sưng đỏ, trên đầu gối cũng có vết thương vừa nãy bị đá. Anh vội vã lấy ra tuýp thuốc luôn mang bên người bôi lên cho cô, cặp chân mày trên gương mặt tuấn tú ấy hơi nhíu lại, ngập tràn vẻ lo lắng nồng đậm.Mùi thuốc mỡ quanh quẩn nơi chóp mũi, ngửi vào không phải rất dễ chịu, khiến cô nhíu mũi lại.“Đại tiểu thư, xin cô hãy trừng phạt tôi đi, đều là tôi không bảo vệ đại tiểu thư chu toàn!” Hòe ngồi quỳ trên đất, cúi đầu thành tâm xin lỗi.“Không sao! Quay về đi!” Cô còn chưa kịp bàn nhật ngồi bệt bước một bước, chàng trai ở phía sau đã chắn ngang eo bế cô lên.“Anh làm gì thế!?”“Đại tiểu thư đầu gối của cô bị thương rồi, hãybàn nhật ngồi bệt để tôi ôm cô quay về phòng!” Anh nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói.“Hòe, mau thả tôi xuống!” Cô đẩy thân thể của anh, giãy giụa muốn leo xuống.N……